tôi đã có thể cứu sống cô ấy nếu...


Tôi đã có thể cứu sống cô ấy nếu chiến tranh giữa xã hội và ngành y ko xảy ra.
Chuyện xảy ra cũng 1 năm rồi. Lúc đó tình trạng căng thẳng của xh với ngành y đang cao trào, dù ko nặng nề như bây giờ nhưng cũng khiến cho giới y bs thủ thân đề phòng.
Tôi là 1 bs ra trường cũng lâu, kinh nghiệm nghề và đời cũng khá, nhưng vẫn làm việc với 1 tâm trong sáng (dù bây giờ sắp bỏ nghề)
Hôm ấy tôi ra trực bv công nên chạy qua pk tư cày tiền. Chiều hôm ấy có 1 bà bệnh nhân vào pk cấp cứu, ng nhà kéo theo rất đông, tầm 15-20 người vây kín pk. Bà cụ đang lên cơn khó thở và tím tái. Bà vừa đặt xuống giường đã thở ngáp cá và trào bọt mép, cơ vòng hậu môn giãn, bốc mùi phân thúi khắp phòng. Đánh giá là bn đang suy hô hấp tuần hoàn. Tôi và 1 bạn bs người bóp bóng người xoa bóp tim ngoài lồng ngực. Lúc đó chị chủ pk bèn xuất hiện và yêu cầu chuyển viện ngay vì ở đây ko đủ phương tiện. Người nhà thì nhất quyết nói:" giờ làm cho bà khoẻ lại rồi muốn đi đâu thì đi" . Còn chị chủ pk thì nói ko có đủ phương tiện cấp cứu.
Trong khi đó điều dưỡng đã rút sẵn 1 ống adrenaline, tôi đã định sẽ tiêm nhưng chị chủ pk vẫn khăng khăng ko cho. Lúc đó bà cụ đã tắt thở, mắt tím đen.
Sau 1 hồi dằn co qua lại, ng nhà bèn bế bà cụ ra xe qua bv khác gần đó.
Thật ra pk có đầy đủ oxy, adrenaline và cả nội khí quản, nhưng ai dám đảm bảo cứu ko thành ng ta quay ngược lại kiện mình thì sao.



Lúc đó tôi buồn lắm, tôi nghĩ giá như được chích 1 mũi adrenaline bà cụ sẽ tỉnh lại? Hay được cấp cứu thêm chút nữa bà sẽ sống?
Hay bà chết và tôi sẽ sống những tháng ngày kiện tụng mệt mỏi.
Chị chủ pk mệt mỏi nói mình có ý tốt nhưng lỡ 1 mũi thuốc đó ko cứu được bệnh nhân người ta quay lại kiện mình thì sao?
Câu hỏi đó cứ ám ảnh tôi mãi. Tôi cứ nghĩ trong tâm trách móc ngày hôm đó đã ko mạnh dạn giật mũi thuốc chích cho cụ, cũng trách chị chủ pk vô tâm.
Tuy nhiên sau vụ bs Lương, bs bv hữu nghị thuỵ điển, tôi nghĩ rằng có lẽ chị chủ pk đó đã làm đúng. Nhưng bản thân lương tâm tôi ko cho phép tôi như vậy.
Chỉ còn 1 tháng nữa thôi, tôi sẽ ko làm bs nữa. Tôi ko biết khi nào sẽ quay lại nhưng thành thật khuyên các em hãy cân nhắc trước khi vào trường y. Nếu cảm thấy có thể tu thành Thánh nhân thì hãy vào, còn không sống lay lất ngày qua ngày trong tủi nhục mệt mỏi. Số ít xuất sắc có thể sống vui với nghề, nhưng phần lớn là sống vất vả ko có liền được 3 ngày yên ổn.
Trưa nay xem clip người nhà bao vây bắt nạt bs bv hứu nghĩ thuỵ điển mà tôi quặn thắt...
Tôi ko dám kể chuyện này cho ai vì sợ có thể dính tới pháp luật, nay tôi viết ra đây, hi vọng được truyền rộng rãi cho nhiều người thường đọc để họ hiểu rằng, trên hết, bs ko ai muốn bệnh nhân chết cả, gây hấn với ngành y sẽ khiến chính mình và người thân lãnh hậu quả thôi...
Sẽ ko còn ai dám tận tâm cứu bạn nữa đâu...
Được tạo bởi Blogger.