Bé ngoan, nín đi, chú cho cháu xem cái này nhé.
Anh là bác sĩ trong 1 bệnh viện có tiếng ở thành phố. Chính anh đã từng cứu giúp vô số người thoát khỏi cánh cửa tử thần. Nhưng có những lúc, không phải chỉ có bàn mổ và dao kéo mới cứu được người, mà cần hơn là cả tấm lòng của người lương y như anh.
Đó là 1 lần, cô bé 2 tuổi bị chuẩn đoán mắc bệnh tim bẩm sinh. Anh xót xa nói với mẹ cô bé:
- Chúng tôi cần tiến hành phẫu thuật, càng sớm càng tốt.
Nhưng người mẹ nhăn nhó đáp:
-Phẫu thuật thì hết bao nhiêu tiền ạ??
-Khoảng 500 triệu
Nghe đến số tiền khổng lồ, người mẹ tái xanh mặt:
-Chồng tôi vừa qua đời được 3 tháng. Tôi chỉ là nông dân, lấy đâu ra số tiền lớn như vậy. Tôi.. tôi.. Người mẹ tuyệt vọng, vò đầu bứt tai. Thấy thế, anh vỗ vai bà động viên:
-Chị hãy tìm đến những tổ chức từ thiện, họ sẽ giúp đỡ 2 mẹ con.
-Nhưng..
Chị đang ngập ngừng thì bác sĩ nói:
-Thôi, tôi sẽ liên lạc giúp chị.
Người mẹ rưng rưng nước mắt liên tục cảm ơn bác sĩ.
Sau khi anh tìm đến hội từ thiện, đúng đợt này có rất nhiều ca phẫu thuật. Họ nói chỉ có thể giúp đỡ được 1 phần. Anh phân vân hồi lâu định nói sự thật với người mẹ. Nhưng rồi anh không làm thế. Phần còn lại anh sẽ tự bỏ tiền túi giúp đỡ 2 mẹ con cô bé. Lúc người mẹ hớt hải đến hỏi tin tức, anh vui vẻ nói:
-Họ sẽ trả toàn bộ số tiền cho ca phẫu thuật của cháu. Chị cứ yên tâm.
Người mẹ nghe xong gương mặt rạng rỡ hẳn.
Cuối cùng ngày phẫu thuật tim cho cô bé cũng tới. Người mẹ ôm con nước mắt lưng tròng. Đứa bé thì khóc lóc la hét làm loạn cả bệnh viện. Mẹ nó dỗ cách nào nó cũng không nín. Mọi người nhìn nhau lắc đầu. Khi cá cô y tá định tách đứa bé ra khỏi mẹ, nó càng lăn lội và hét lên dữ dội hơn. Khuôn mặt bé tý của nó đầm đìa nước mắt, mái tóc ướt sũng mồ hôi và đôi môi tím tái. Cô y tá nói:
-Đến giờ rồi chị cứ đưa cháu đây cho tôi.
-Nhưng.. con bé cứ ôm cứng lấy tôi. Tôi không thể buông nó ra được.
- Các bác sĩ chờ lâu rồi đấy ạ.
Cô y tá dỗ dành đứa bé không được thì bắt đầu bực bội. Cô định bằng mọi cách lôi con bé ra mặc nó gào khóc. Đúng lúc ấy, anh vừa hoàn thành 1 ca mổ khác và chạy ngay đến chỗ cô bé, thấy nó đang hét khản cổ còn người mẹ thì liên tục vỗ lưng vỗ vai con gái.
Anh đến bên cạnh họ rồi lau mặt cho cô bé:
-Bé ngoan, nín đi, chú cho cháu xem cái này nhé.
Rồi anh lôi điện thoại ra mở lên 1 bộ phim hoạt hình, anh dơ lên trước mặt cô bé. Bỗng nhiên cô bé dừng khóc. 1 lúc sah thì nó bật cười rồi với tay đòi bác sĩ bế.
Anh cũng mỉm cười với nó rồi dang tay ôm con bé vào lòng. Anh ngồi bệt ngay xuống cửa phòng mổ và để cô bé lên đùi. Trong khi tay vẫn cầm chiếc điện thoại cho cô bé xem phim.
-Hay không, nào, cháu nhìn này, con thỏ con dũng cảm này, giống cháu quá.
Cô y tá ban nãy lân la đến bên cạnh:
-Làm cách nào mà con bé nghe lời anh thế??
-À những lúc rảnh rỗi tôi hay qua thăm nó rồi mở phim này cho nó xem. Mỗi lần xem là nó sẽ tự động cười ngay.
Bây giờ cả bệnh viện mới ngớ người.
Bác sĩ và cô bé vẫn cười đùa vui vẻ khiến ai cũng ngạc nhiên. Mọi âm thanh bên ngoài đều không làm con bé mất tập trung. Nó vẫn mải mê xem.
1 tiếng trôi qua, cô bé vẫn ngồi nguyên trên lòng vị bác sĩ và lúc này nó mới ngoan ngoãn nghe lời anh đi vào phòng mổ. Nhưng cô be vừa lên bàn mổ thì anh cũng ngất đi vì đuối sức. Khi đó, ai nhìn cảnh tượng ấy cũng rơi nước mắt thán phục 1 người vừa có tài vừa có đức như anh.
Leave a Comment